TÂM!

Cao cao một chút xanh trời
Xa xa một chút áng ngời bình minh
Cúi xuống mặt đất lặng thinh
Mịt mờ sương phủ ẩn hình hoàng hôn.

Bình minh hay cuối hoàng hôn?
Sẽ ánh sáng, hay đêm đông trải dài?

Khi tâm đã thoát hình hài
Trắng đen, được mất, đúng sai, chẳng màng.
Sống là để chết chẳng mang,
Tấm lòng để lại thế gian ngước nhìn!

Loading

Leave a Reply