CA KHÚC DA VÀNG

ckdv_tcs-min

Trong dịp kỷ niệm 40 năm kết thúc chiến tranh – một cuộc chiến đã cướp đi sinh mạng của hàng triệu người Việt Nam – hãy cùng nghe Ca khúc da vàng của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn.

Cuộc chiến đã qua đi 40 năm. Dấu tích bom đạn cũng chỉ còn trong ký ức nhưng vết sẹo lớn trong lòng dân tộc Việt Nam thì hình như vẫn còn. Lẽ ra lúc này không nên còn khái niệm bên này – bên kia, người Việt này thắng – người Việt kia thua. Lẽ ra lòng thù hận không nên còn chỗ trong lòng người Việt. Cùng là giống “máu đỏ, da vàng” sao không biết xót thương nhau? Nhưng khi còn có kẻ hàng ngày say sưa với chiến thắng, ca bài ca độc quyền yêu nước…, khi còn có người hàng đêm rên rỉ nỗi quốc hận 30/4, cay cú vơ bèo vạt tép, thì làm sao hoá giải được hận thù dân tộc, làm sao đưa nước Việt ta thoát khỏi thân phận nhỏ nhoi, nhược tiểu?

Đọc tới đây sẽ có người tặc lưỡi: “Ngây thơ. Ngây thơ chính trị”, rồi thì lập trường này, quan điểm nọ… Thôi!

Trịnh Công Sơn là người phản chiến, yêu hoà bình, yêu giống nòi Lạc Hồng, yêu dân tộc Việt Nam nên không khó hiểu khi ngày 30/04/1975 khi cảnh nồi da nấu thịt, huynh đệ tương tàn kết thúc ông đã hồ hởi ôm đàn ghi-ta lên đài phát thanh Sài Gòn hát bài Nối vòng ta lớn. Đối với ông, có lẽ không có Ngày Chiến thắng hay Ngày Quốc hận mà chỉ có Ngày Việt Nam thống nhất mà thôi!

Dù còn có nhiều ý kiến khác nhau về các ca khúc phản chiến ông, song không thể phủ nhận tập Ca khúc da vàng của Trịnh Công Sơn ra đời bắt nguồn từ lòng yêu thương con người. Như Ban Mai* viết: “Ông ca tụng tình yêu thương, ông chống bạo lực và chống chiến tranh… Ông đã đứng lên trên tất cả mọi thiên kiến chính trị để nói lên nỗi đau của người dân da vàng, của người dân nước Việt”.

Nhiều người yêu nhạc Trịnh Công Sơn không biết tới tập Ca khúc da vàng, hoặc nếu có biết thì cũng thấy những bài hát trong đó khó nghe, khó hiểu. Nhưng, nếu muốn tìm hiểu về những năm tháng đau thương của dân tộc qua âm nhạc cũng như nỗi niềm đau đáu, khát khao mong mỏi hoà bình đến với mảnh đất Việt Nam của Trịnh Công Sơn, hãy lắng lòng lại để nghe những giai điệu, những lời ca da diết trong tập Ca khúc da vàng với giọng hát Khánh Ly.

 

* Để có cái nhìn toàn diện về quan điểm, thái độ của Trịnh Công Sơn với chiến tranh, hãy đọc TRỊNH CÔNG SƠN VÀ CHIẾN TRANH VIỆT NAM của tác giả Ban Mai.


CA KHÚC DA VÀNG 1

Chờ nhìn quê hương sáng chói

Nơi đây tôi chờ
Nơi kia anh chờ
Trong căn nhà nhỏ
Mẹ cũng ngồi chờ
Anh lính ngồi chờ
Trên đồi hoang vu
Người tù ngồi chờ
Bóng tối mịt mù
Chờ đã bao năm

Chờ mai này ta dậy trong tiếng hò reo
Chờ cho lòng căm thù đến lúc chìm sâu
Chờ hoà bình đến
Chờ tiếng bom im
Chờ bước đi trên những con đường không chông mìn
Chờ đường giao thông chấp nối chuyến xe qua ba miền
Chờ tin mừng sông chờ núi cũng chờ mong
Chờ trên vừng trán mẹ thắp lên bình minh
Chờ khô nước mắt
Chờ đá reo ca
Chờ áo cơm nuôi cho những trẻ con không nhà
Chờ ngày Việt Nam thống nhất cho những tình thương vỡ bờ

Chờ tiếng kèn đưa về đây những đàn con
Chờ tim người không còn nuôi những hờn căm
Chờ đêm không cấm
Chờ sáng thênh thang
Chờ lúa thơm lên dưới những bàn tay dân mình
Chờ lòng yêu thương đất nước quyết đi xây thanh bình
Chờ trống dồn tin mừng khắp phố làng ta
Chờ nghe từ đất dậy tiếng ca tự do
Chờ cây thay lá
Chờ kết bông hoa
Chờ thấy ta đi trong phố phường không xa lạ
Chờ nhìn quê hương sáng chói mắt mẹ ngày nay chưa mờ.

Du mục

Đàn bò vào thành phố
Đêm buồn vắng buồn hơn
Đàn bò vào thành phố
Không còn ai hỏi thăm
Đàn bò tìm dòng sông
Nhưng dòng nước cạn khô
Đàn bò bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn
Rồi một hôm đứng mơ mây ngàn

Một người vào thành phố
Đếm từng bước buồn tênh
Một người vào thành phố
Không còn ai người quen
Người tìm về đồng xanh
Nhưng đồng đã bỏ không
Rồi người bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn
Người chợt nghe xót xa đất mình

Điệp khúc:
Ôi quê hương đã lầm than
Sao còn, còn chiến tranh
Mẹ già hết chờ mong
Đã ngủ yên
Mẹ già mãi ngủ yên

Buông lời ru cho muôn năm
Buông vòng nôi cho hư không
Cho hư không buông bàn tay
Con đi hoang
Con đi hoang một đời
Con đi hoang phận này

Đàn bò vào thành phố
Reo buồn tiếng hạt chuông
Một người vào thành phố
Nghe hồn giá lạnh băng
Người tìm về đầu non
Nhưng rừng đã bỏ hoang
Rồi người bỗng hết buồn đã hết buồn
Người lặng nghe đá lên trong mình

Gia tài của mẹ

Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ, để lại cho con
Gia tài của mẹ, là nước Việt buồn

Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ,một rừng xương khô
Gia tài của mẹ,một núi đầy mồ

Dạy cho con tiếng nói thật thà
Mẹ mong con chớ quên màu da
Con chớ quên màu da nước Việt xưa
Mẹ trông con mau bước về nhà
Mẹ mong con lũ con đường xa.
Ôi lũ con cùng cha quên hận thù

Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ,ruộng đồng khô khan
Gia tài của mẹ, nhà cháy từng ngàn

Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ,một bọn lai căn
Gia tài của mẹ, một lũ bội tình

Giọt nước mắt cho quê hương

Giọt nước mắt thương con, con ngủ me mừng
Giọt nước mắt thương sông, ấp ủ rêu rong
Giọt nước mắt thương đất, đất cằn cỗi bao năm
Giọt nước mắt thương dân, dân mình phận long đong

Giọt nước mắt thương mây, mây ngủ trên ngàn
Giọt nước mắt thương cây, cây ngả trên non
Giọt nước mắt thương anh, khô giòng máu châu thân
Giọt nước mắt quê hương, ôi còn chảy miên man.

Ôi! giòng nước mắt chảy hoài
Giòng nước mắt đời đời
Giọt nước mắt thương ai

Ôi giòng nước mắt trong tim
Chảy lai láng vào hồn
Nửa đêm gọi đến mình

Giọt nước mắt thương chim, chim bỏ xa rừng
Giọt nước mắt thương đêm, đêm đẩy xe tang
Giọt nước mắt thương em, trên vận nước điêu linh
Giọt nước mắt không tên, xin để lại quê hương

Hát trên những xác người

1. Đàn bò vào thành phố Đêm buồn vắng buồn hơn
Đàn bò vào thành phố Không còn ai hỏi thăm
Đàn bò tìm dòng sông Nhưng dòng nước cạn khô
Đàn bò bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn
Rồi một hôm đứng mơ mây ngàn

2. Một người vào thành phố
Đếm từng bước buồn tênh
Một người vào thành phố Không còn ai người quen
Người tìm về đồng xanh Nhưng đồng đã bỏ không
Rồi người bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn
Người chợt nghe xót xa đất mình

ĐK: Ôi quê hương đã lầm than
Sao còn, còn chiến tranh Mẹ già hết chờ mong
Đã ngủ yên Mẹ già mãi ngủ yên

Buông lời ru cho muôn năm
Buông vòng nôi cho hư không Cho hư không
Buông bàn tay Con đi hoang Con đi hoang một đời
Con đi hoang phận này

3. Đàn bò vào thành phố Reo buồn tiếng hạt chuông
Một người vào thành phố Nghe hồn giá lạnh băng
Người tìm về đầu non Nhưng rừng đã bỏ hoang
Rồi người bỗng hết buồn đã hết buồn
Người lặng nghe đá lên trong mình

Huế Sài Gòn Hà Nội

Huế Sài Gòn Hà Nội Quê hương ơi sao vẫn còn xa
Huế Sài Gòn Hà Nội Bao nhiêu năm sao vẫn thờ ơ
Việt Nam ơi còn bao lâu những con người ngồi nhớ thương nhau
Triệu chân em
Triệu chân anh
Hỡi ba miền vùng lên cách mạng

Đã đến lúc nối tấm lòng chung
Tuổi thanh niên hãy đi bằng những bước tiền phong
Từ Trung Nam Bắc chờ mong nung đốt
Những bó đuốc reo vui tự do
Đường đi đến những nơi lao tù
Ngày mai sẽ xây trường hay họp chợ
Dân ta về cày bừa đủ áo cơm no
Bàn tay giúp nước bàn tay kiến thiết
Những dấu căm hờn xưa nhạt mờ
Nhà ta xây mái vườn ta thêm trái
cho em ra đầu núi ca tình vui
Bắc Nam Trung ơi đoàn kết một miền
Phá biên thuỳ mở rộng đường thêm
Dựng nước bình yên

Huế Sài Gòn Hà Nội hai mươi năm tiếng khóc lầm than
Huế Sài Gòn Hà Nội trong ta đau trái tim Việt Nam
Đạn bom ơi lòng tham ơi khí giới nào diệt nổi dân ta
Việt Nam ơi bừng cơn mơ cho mắt nhìn sạch tan căm thù

Hãy xoá hết dấu tích buồn xưa
Ngày mai đây những con đường Nam Bắc nở hoa
Bàn thân ái lòng không biên giới
Anh em ơi lắng nghe tình nhau
Ngày vui lớn sẽ qua trăm cầu
Mẹ dâng miếng cau rồi dâng ngọn trầu
Cho hai miền trùng phùng lòng thấy nao nao

Ngày-Nam-Đêm-Bắc tình chan trong mắt
sẽ thấy trăm bình minh ngọt ngào
Ngựa bay trong gió lòng reo muôn vó
cho dân ta bừng lớn trong tự do
Bắc Nam Trung ơi tình nghĩa mặn nồng
Bước ra ngoài một lần, diệt vong
Dựng mái nhà chung,

Lại gần với nhau

Lời 1

Lại gần, gần lại với nhau
Ngồi gần nhau hơn
Ngồi kề bên nhau
ừng bỏ tôi đi
Hai mươi năm rồi
Còn gì cho anh
Còn gì cho tôi
Còn gì cho em
Không còn gì
Không còn gì
Còn lại chiến tranh
Điệp khúc
Đêm Sông Hương nhung nhớ
Ngày Cửu Long mơ
Mơ thấy gì

Mơ một ngày
Hồng Hà góp Hội Trùng Dương
Đây quê hương trông ngóng
Và mẹ chờ mong
Mong những gì
Mong tìm lại một ngày giấc ngủ bình yên

Lại gần, gần lại với nhau
Ngồi gần nhau hơn
Ngồi kề bên nhau
Từng hàng thương đau
Trên cây u sầu
Hạt rụng cho anh
Để lại cho em
Từ ngày mang tên
Sao còn buồn
Sao thù hằn
Tủi hờn đất đen

Lời 2

Gọi thầm gọi thầm với nhau
Gọi bằng tên anh
Gọi bằng tên em
Mặt trời quê hương
Soi chung da mình
Lại gần đi anh
Lại gần đi em
Lại gần nhau thêm
Không còn gì
Không còn gì
Còn lại trái tim

Điệp khúc
Hai mươi năm chinh chiến
Mẹ ngủ không yên
Quanh chúng mình
Ôi từng ngày tuổi này máu lạnh trong xương

Hai mươi năm tôi lớn
Thù hận vai mang
Chưa có lần
Chưa một lần tìm được giấc ngủ bình yên

Gọi thầm gọi thầm với nhau
Gọi bằng tên anh
Gọi bằng tên em
Thù hận xin quên
Đây quê hương mình
Còn gì đâu anh
Còn gì đâu em
Tuổi nhỏ cô đơn
Thôi đừng buồn
Thôi đừng buồn
Tủi lòng núi sông

Người con gái Việt Nam da vàng

Người con gái Việt Nam da vàng
Yêu quê hương như yêu đồng lúa chín
Người con gái Việt Nam da vàng
Yêu quê hương nước mắt lưng còng
Người con gái Việt Nam da vàng
Yêu quê hương nên yêu người yếu kém
Người con gái ngồi mơ thanh bình
Yêu quê hương như đã yêu mình.

Em chưa biết quê hương thanh bình!
Em chưa thấy xưa kia Việt Nam !
Em chưa hát ca dao một lần !
Em chỉ có con tim căm hờn !
Người con gái Việt Nam da vàng

Người con gái một hôm qua làng
Đi trong đêm, đêm vang ầm tiếng súng
Người con gái chợt ôm tim mình
Trên da thơm vết máu loang dần

Người con gái Việt Nam da vàng
Mang giấc mơ quê hương lìa “kiếp sống”
Người con gái Việt Nam da vàng
Yêu quê hương nay đã không còn
Ôi! cái chết đau thương vô tình
Ôi! đất nước u mê ngàn năm
Em đã đến quê hương một mình
Riêng tôi vẫn âu lo đi tìm!

Người già và em bé

Ghế đá công viên, rời xa đưòng phố
Người già co ro, chiều thiu thiu ngủ
Người già co ro, buồn nghe tiếng nổ
Em bé loã lồ, khóc tuổi thơ đi.

Ghế đá công viên, rời xa đường phố
Người già co ro, buồn trong mắt đỏ
Người già co ro, nhìn qua phố chợ
Khi chiến tranh về, đốt lửa quê hương.

[ĐK:] Ngu già co ro, em bé loã lồ
Từng hạt cơ khô, trong miếng hững hờ
Ruộng đồi quê hương, dấu vết bom qua.

Từng bàn tay thô, lấp kín môi cười
Từng cuộn dây gai, xé nát da người
Đạn về đêm đêm, đốt cháy tương lai.

Ghế đá công viên rời xa đưòng phố
Người Già Và Em Bé lyrics on ChiaSeNhac.com
Từng hàng cây nghiêng, chìm trong tiếng nổ
Từng bàn chân quen, chạy ra phố chợ
Em bé loã lồ, giấc ngủ không yên.

Ghế đá công viên, rời ra đưòng phố
Người già ho hen, ngồi im tiếng thở
Từng vùng đêm đen, hoả châu thắp đỏ
Em bé loã lồ, suốt đời lang thang.

Tôi sẽ đi thăm

Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm,
tôi sẽ đi thăm, một phố đầy hầm,
đi thăm một con đường nhiều hố
Khi đất nước tôi không còn chiến tranh
bạn bè mấy đứa vừa xanh nấm mồ

Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm,
tôi sẽ đi thăm, cầu gẫy vì mìn,
đi thăm hầm chông và mã tấu.
Khi đất nước tôi không còn giết nhau
Trẻ con đi hát đồng dao ngoài đường.

Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi không ngừng
Sài gòn ra Trung, Hà Nội vô Nam,
tôi đi chung cuộc mừng
và mong sẽ quên chuyện non nước mình.

Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm,
tôi sẽ đi thăm,
đi thăm nhiều nghĩa địa buồn
đi xem mộ bia đều như nấm
Khi đất nước tôi không còn chiến tranh
Mẹ già lên núi tìm xương con mình

Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm,
tôi sẽ đi thăm, làng xóm thành đồng
đi thăm từng khu rừng cháy nám
Khi đất nước tôi không còn giết nhau
Mọi người ra phố mời rao nụ cười

Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi không ngừng
Sài gòn ra Trung, Hà Nội vô Nam,
tôi đi chung cuộc mừng
và mong sẽ quên chuyện non nước mình


CA KHÚC DA VÀNG 2

Chưa mất niềm tin

Dù hôm nay tôi chưa nhìn Hà Nội
Dù hôm nay em chưa thấy Sài Gòn
Nhưng sao lòng tôi vẫn chưa mất niềm tin
Vì quê hương sẽ có ngày hòa bình
Cố nuôi dưỡng bền những tình thương lớn

Dù hôm nay tôi chưa nhìn Hà Nội
Dù hôm nay em chưa thấy Sài Gòn
Nhưng em và tôi cùng nói tiếng Việt Nam
Lòng ta ơi hãy biến tan thù hận
Đón nghe tiếng cười trên đất nước nát tan

Dù trong tôi đã héo hon đợi chờ
Dù môi em đã héo hắt nụ cười
Nhưng ta bền gan chờ đón những ngày mai
Vì quê hương sẽ có ngày gặp lại
Máu xương hai miền rung lòng thế giới

Dù hôm nay tôi chưa về Hà Nội
Dù hôm nay em chưa đến Sài Gòn
Nhưng trong lòng nhau thấp thoáng bóng cờ chung
Ngày mai đây bước chân qua mọi miền
Trái tim dân tộc còn đâu những vết thương.

Tình ca người mất trí

1. Tôi có người yêu chết trận Pleime
Tôi có người yêu ở chiến khu D
Chết trận Đồng Xoài, chết ngoài Hà Nội
Chết vội vàng dọc theo biên giới.

Tôi có người yêu chết trận Chuprong
Tôi có người yêu bỏ xác trôi sông
Chết ngoài ruộng đồng, chết rừng mịt mùng
Chết lạnh lùng mình cháy như than.

[ĐK:] Tôi muốn yêu anh, yêu Việt Nam
Ngày gió lớn tôi đi môi gọi thầm
Gọi tên anh tên Việt Nam
Gần nhau trong tiếng nói da vàng.

Tôi muốn yêu anh, yêu Việt Nam
Ngày mới lớn tai nghe quen đạn mìn
Thừa đôi tay, dư làn môi
Từ nay tôi quên hết tiếng người.

2. Tôi có người yêu chết trận Asao
Tôi có người yêu nằm chết cong queo
Chết vào lòng đèo, chết cạnh gầm cầu
Chết nghẹn ngào mình không manh áo.

Tôi có người yêu chết trận Ba Gia
Tôi có người yêu vừa chết đêm qua
Chết thật tình cờ, chết chẳng hẹn hò
Không hận thù nằm chết như mơ.

Những giọt máu trổ bông

Bao năm máu như sông trôi thành nguồn
Máu đã khô trên ruộng đồng
Máu âm u trong rừng rậm
Từng dòng máu che mặt trời soi quanh đời u tối

Bao năm máu anh em ngăn nụ cười
Máu ngăn chận qua tình người
Máu cho môi khô thở dài từng dòng
Máu chia lòng mẹ cha nơi đó nơi đây

Từng giọt máu anh trong rừng núi lở
Từng giọt máu mẹ bên khóm cải xanh
Từng giọt máu cha trên vùng đất đỏ
Quê hương bây giờ mọc cỏ xanh um
Từng giọt máu em ươm vườn trái nhỏ
Từng giọt máu mẹ ngọt bờ đất khô
Từng giọt máu anh nuôi từng phép lạ
Từng giọt máu chị thơm lúa ngô ta

Những giọt máu đến ngày trổ bông
Nở hòa bình cho đêm vắng xôn xao tiếng người
Nở trên tay chị xuân xanh ngời
Nở trong tim mẹ đồng lúa mới vườn cải tươi
Nở ra yêu thương làm mát nụ cười
Cho mắt nhìn đường đi rất lạ
Cho ta về dựng xây đất mới

Nở trăm con đường cho chân người
Nở thêm đất rộng vườn cây trái mọc thảnh thơi
Nở trăm năm thêm bồi đắp lại đời
Cho ta làm người trong thế giới
Cho chim về ngồi hót quanh đây

Cúi xuống thận gần

Cúi xuống
Cho máu ngược dòng
Cho nước sông cạn nguồn
Cho cây khô trên cành trút lá bơ vơ

Cúi xuống
Cho bóng đổ dài
Cho xót xa mặt trời
Cho da thơm trên người nay cũng phôi pha

Cúi xuống
Nghe đời nhấp nhô
Nghe tim rạn vỡ
Nghe trong tuổi nhỏ khóc oà

Cúi xuống
Trên bờ xót xa
Trên cơn lửa đỏ
Trên khuôn mặt đã im lìm

Cúi xuống
Nhìn sâu trong mắt
Và nghe mưa bão tan đi trong đại dương

Cúi xuống
Cúi xuống thật buồn
Cho nước sông cuồn cuộn
Hai mươi năm no tròn tuổi biết đau thương

Cúi xuống
Cho tắt nụ cười
Cho chút da thịt người
Trong tan hoang vẫn còn bóng mát che ngang

***

Cúi xuống
Cúi xuống thật gần
Cho trái tim đập dồn
Cho đam mê thay vào đổ nát quê hương

Cúi xuống
Cúi xuống thật gần
Cho chiếc hôn ngọt nồng
Cho trăm năm ưu phiền phút chốc hư không

Cúi xuống
Cho tình dấy lên
Cho da thịt mềm
Cho cơn mặn nồng ngất lịm

Cúi xuống
Cho đời lãng quên
Cho mây trời chìm
Cho đêm mở hội âm thầm

Cúi xuống
Vùng non xanh mát
Và cao tiếng hát cho cơn ưu phiền tan

Cúi xuống
Cúi xuống thật gần
Cho tóc em bềnh bồng
Cơn đau anh vui lòng bóng mát trên cao

Cúi xuống
Cho đến bạc đầu
Trên phút giây nhiệm mầu
Hai mươi năm xin còn một sớm thương nhau

Đợi Có Một Ngày

Đợi chờ уêu thương trên câу thánh giá
Đợi xóɑ sân si dưới bóng bồ đề
Đợi con ƙên ƙên bên cành nhỏ lệ
Đợi có tiếng cười trong nỗi lo

Đợi làm đôi chân đi quɑnh thế giới
Để thấу con tim thế giới hẹƿ hòi
Đợi ngh℮ lương tâm con người trở lại
Đợi đã héo mòn những sớm mɑi

Ɓɑo nhiêu năm chờ đợi oán thù là ƙhí giới
Ţrong con tim lời nói уêu thương mất rồi
Ɓɑo nhiêu năm mịt mùng dấu đạn bom chưɑ dứt
Ţrên quê hương dần ƙhuất những ɑnh hùng

Giọt lệ giɑn nɑn cho tɑ ƙhóc với
Đợi thấу ɑnh ℮m dưới ánh mặt trời
Ɗành trong bɑo lɑ con đường thật nhỏ
Đợi sẽ có ngàу ℮m bước quɑ

Đợi từ đɑu thương quê hương sẽ lớn
Đợi máu ɑnh ℮m chớm những nụ hồng
Đợi câу lên xɑnh trên rừng hoạn nạn
Đợi thấу những đường ƙhông cách ngăn

Đại Bác Ru Đêm

1.
Đại bác đêm đêm dội về thành phố
Người phu quét đường dừng chổi đứng nghe.
Đại bác qua đây đánh thức mẹ dậy
Đại bác qua đây con thơ buồn tủi
nửa đêm sáng chói hỏa châu trên núi.

Đại bác đêm đêm dội về thành phố
người phu quét đường dừng chổi đứng nghe.
Từng chuyến bay đêm con thơ giật mình
Hầm trú tan hoang ôi da thịt vàng
Từng đêm chong sáng là mắt quê hương.

Hàng vạn tấn bom trút xuống đầu làng
Hàng vạn tấn bom trút xuống ruộng đồng
Cửa nhà Việt Nam cháy đỏ cuối thôn.
Hàng vạn chuyến xe, claymore lựu đạn
Hàng vạn chuyến xe mang vô thị thành
từng vùng thịt xương có mẹ có em

2.
Đại bác đêm đêm dội về thành phố
người phu quét đường dừng chổi đứng nghe.
Đại bác đêm đêm tương lai rụng vàng
đại bác đêm đêm như kinh không mang lời nguyện
Trẻ thơ quên sống từng đêm nghe ngóng.

Đại bác đêm đêm dội về thành phố
người phu quét đường dừng chổi đứng nghe.
Đại bác đêm đêm ru da thịt vàng
Đại bác nghe quen như câu dạo buồn
Trẻ con chưa lớn để thấy quê hương.

Hàng vạn tấn bom trút xuống đầu làng
Hàng vạn tấn bom trút xuống ruộng đồng
Cửa nhà Việt Nam cháy đỏ cuối thôn.
Hàng vạn chuyến xe, claymore lựu đạn
Hàng vạn chuyến xe mang vô thị thành
từng vùng thịt xương có mẹ có em

Hãy Đi Cùng Tôi

1 – Em hãу đi cùng tôi
Đến trước từng căn nhà
Hỏi thăm từng ɑnh lính
Mới νề từ rừng xɑ
Em hãу đi cùng tôi
Đến trước từng căn nhà
Hỏi thăm từng người mẹ
Hỏi thăm từng người chɑ
Em nhớ đi cùng tôi
Áo mới νà mɑng quà
Đùɑ νui cùng đàn bé
Ƭɑу cầm lồng đèn hoɑ
Em hãу đi cùng tôi
Ɗưới bóng triệu lá cờ
Hỏi thăm từng người chị
Ƥhố dài triệu người quɑ

Hỏi thăm nhɑu từ thành ρhố đến nơi thôn làng
ßàn tɑу nâng hòɑ bình cất tiếng cɑ bình minh
Ļòng hân hoɑn ngh℮ mình dường như mới lớn
Đường mời đón chân tɑ đi ƙhắρ mọi miền

2 – Ƭɑ hãу đi cùng nhɑu
Đến những làng quê nghèo
Hỏi thăm mùɑ lúɑ mới
Ŋgh℮ giọng hò thật cɑo
Ƭɑ hãу νô rừng sâu
Ѵới bác tiều ρhu già
Mừng νui từng giọt lệ
Ŋgàу νui nhọc nhằn quɑ
Ąnh hãу đi cùng tôi
Đến mãi tận chân trời
Ļặng ngh℮ từ đất mới
Ŋói thầm νề ngàу mɑi
Ąnh hãу đi cùng tôi
Ѵới chiếc nạng trên người
Đường trăm lời mừng gọi
Ѕẽ tìm được niềm νui.

Đừng mong ai đừng nghi ngại

Hỡi những con chim đêm sao chưa vỗ cánh?
Hỡi những anh nông dân sao chưa về làng?
Hỡi những người mẹ già hằng đêm sao khóc?
Hỡi chúng ta hôm nay đang nghe gì không?

Những chiếc khăn tang bay trên tóc bù rối
Những mắt ai tim ai đang mong người về
Những chiếc nạng gập ghềnh người im tiếng nói
Những sớm mai âm u sao chưa đổi thay?

Còn nụ cười trên đôi môi
Còn trái tim chân ta còn tới
Vì giống nòi vì nước nhà tả tơi…

Xin anh chị hãy vùng lên
Đời sống này đầy bóng tối
Triệu anh em chia sớt nguy nan
Xây cách mạng dựng đời người mới
Dân ta thề quyết lòng giữ nước
Dù trên vai đời sống nhọc
Dù đạn bom đêm đêm gầm thét…

Xin dân tộc hãy vùng lên
Già gái trai cùng tiếp nối
Vì quê hương không có tương lai
Bao tháng ngày nhìn đời lửa cháy
Xin anh chị sẳn sàng đi tới
Đừng mong ai đừng nghi ngại
Vì đời ta hôm nay đã thấm máu người…

Hãy sống giùm tôi

Hãy sống dùm tôi hãy nói dùm tôi hãy thở dùm tôi
Thịt da này dành cho thù hận
Cho bạo cường cho tham vọng của một lũ điên

Hãy sống dùm tôi hãy nói dùm tôi hãy thở dùm tôi
Quả tim này dành cho lửa hồng
Cho hòa bình cho con người còn chờ đấu tranh

Ai có nghe ai có nghe tiếng nói người Việt Nam
Chỉ mong hòa bình sau đêm tăm tối
Chờ mong một ngày tay ấm trong tay

Hãy sống dùm tôi hãy nói dùm tôi hãy thở dùm tôi
Đă lâu rồi làm sao chờ đợi
Sao còn ngồi sao im lìm ngủ hoài các anh

Hãy sống dùm tôi hãy nói dùm tôi hãy thở dùm tôi
còn thấy ǵì ngoài bom lửa đạn
Anh chị này sao vui mừng làm người cúi xin


CA KHÚC DA VÀNG 3


CA KHÚC DA VÀNG 4


Loading

Leave a Reply