Sớm ra đã thấy kì kì.
Miệng thì đăng đắng, đầu thì ong ong.
Mắt nhìn ngọ nguậy loăng quăng.
Môi khô khốc, lập cập răng rụng rồi.
Chân đeo nằng nặng đòi ngồi.
Bụng thì ọc ạch lúc sôi lúc đầy.
Ngực như thình thịch tiếng chầy.
É e giun dế tai đầy tiếng kêu.
Mũi ngàn ngạt tịt như trêu.
Tâm như con khỉ lêu têu đứng ngồi.
Bần thần, thổn thức, bồi hồi,
Rõ ràng Covid đi rồi, mà sao?
Trời ơi, có lẽ, lẽ nào?