Thời gian một chiếc liếc nhìn.
Nắng ngơi vai áo, chân chim đã về.
Bao năm mê những cơn mê,
Quẩn quanh bởi những bộn bề quẩn quanh.
Đêm dông trời loé chớp xanh,
Bóng ta sụp xuống trôi nhanh cuối trời.
Cơn mê chợt tỉnh, chợt ngơi.
Hồn ta tỉnh thức bên đời của ta.
Ngộ cười, ngộ khóc, ngộ ra,
Ta chưa từng chết cho ta bao giờ.
Thời gian chẳng đợi chẳng chờ,
Ta còn kịp tỉnh để mơ về mình?
Hoàng hôn mê những bình minh!