ANH – HÀ TÂY

 

Xuân đó một chiều em với anh

Nắng quê anh ấm hàng cây xanh

Ta cùng xe đạp về thăm mẹ

Đất lạ em yêu bởi có anh.

Kìa Nhổn, đây Chèm, sang đập Đáy

Trôi, Phùng, Bún, Gạch, đến Tích Giang.

Hà Tây, nay chẳng còn tên đó.

Em có còn chăng trong mắt anh?

 

 

 

Ảnh: Nguyễn Đình Thành

Loading

Leave a Reply